Tên kia! Tôi ghét anh
CHAP 1
-Oa….hu….hu ba mẹ ơi anh ơi mọi người ở đâu
Một cô bé khoảng ba, bốn tuổi đang khóc nức nở
-Sao con lại ngồi khóc ở đây ?- một người đàn ông khá trẻ khoảng 29 tuổi hỏi cô bé
-Ba mẹ của con không có ở đây- cô bé trả lời
-Vậy họ đang ở đâu- người phụ nữ đi bên cạch hỏi
– Con không biết con sợ lắm- cô bé nói như sắp khóc
-Vậy con có muốn làm con gái của chúng ta không ?- người phụ nữ hỏi
-Thật không- cô bé hết khóc và nở một nụ cười
-Vậy từ giờ phải gọi anh là anh hai nghe chưa- cậu bé khoảng năm, sáu ra dáng người anh nói
-Vâng- cô bé cười tươi
-Vậy chúng ta về thôi- người đàn ông nói rồi bế cô bé lên………..
~~~~~12 năm sau~~~~~
-Con còn không mau dậy sao con “heo lười” kia định làm heo quay sữa ak- mẹ nó gọi
– Mẹ cho con ngủ thêm xíu nữa đi- nó mè nheo
-Con có 10 phút để làm vscn và thay đồng phục đi học thôi đó- mẹ nó nói
Nó quay sang nhìn đồng hồ
– Á MUỘN MẤT RỒI
nó nhanh chóng phóng vào làm vscn và thay đồng phục khi chạy xuống dưới thấy anh hai nó đang nhàn nhã ăn sáng nó ngạc nhiên hỏi:
– Ủa anh không đi học sao chúng ta muộn học rồi
-Nhìn đi- anh nó nói rồi chỉ tay vào chiếc đồng hồ treo tường
-Ế……mẹ lừa con sao- nó vừa nói vừa chu mỏ ra trong rất dễ thương
-Heo lười em không thể để cho cái nhà này được một sáng bình yên sao – anh nó nói với giọng thương tiếc cho căn nhà
– Mới sáng sớm mà đã gây chuyện với em có vẻ anh không muốn sống nữa phải không – nó tức giận nói rồi rượt anh chạy khắp nhà
– Anh đứng lại đó cho em- nó hét lên
– Ngu đâu mà đứng lại cho em đánh chứ có giỏi thì bắt anh đi haha
– Hải Nam không trêu em nữa- mẹ nó nói
-Mộc Lan mau vào ăn sáng đi không muộn học bây giờ- ba nó lên tiếng
Dù ba nó nói nhưng nó có nghe đâu vẫn tiếp tục công việc của mình là phải đập bầm dập anh trai. Nhưng trời cũng giúp nó đấy chứ anh nó chạy quá vấp cái cặp của nó đang vất chình ình dưới đất ngã xuống, nó túm ngay được đánh cho anh vài phát rồi bước vào ăn sáng trước khi vào nó buông một câu:
-Ngu thì chết à ha ha
Anh nó nằm một đống dưới sàn nhà mà tức ói cả máu còn ba mẹ ở trong thì cười nức nẻ trước hành động của hai đứa con
-Cái nhà này mà không nghe tiếng cãi nhau hay uýnh lộn của hai đứa nó thì không ăn cơm được- ba nó nói
– Phải- mẹ nó cũng tán thành
Sau khi ăn xong bữa sáng nó chạy qua hun má của mẹ rồi đi học. Nó nhanh chóng chạy lên phía trước để anh nó đi phía sau rồi gọi to
-Anh hai “rùa” nhanh lên
– Con heo mà cùng đòi chạy hơn rùa sao – anh nó nói rồi chạy lên phía trước(anh em nhà này có sở thích lạ ghê mỗi người một con vật)
Cuối cùng hai người cũng đến trường nhưng không khác gì mới đi ăn trộm về. Quần áo thì xộc xệch mồ hôi đầm đìa, hai người nhanh chóng chỉnh chu lại mình vì một hotgirl với một hotboy thì sao vào với bộ dạng đó được.
Vừa bước vào cổng trường đã gặp lũ ruồi nhặng và tiếng kêu vo ve của chúng
Bên trái
– Mộc Lan ơi hôm nay chúng ta đi coi phim đi- hs nam 1
– Mộc Lan hãy làm bạn gái anh đi- hs nam 2…………..
Vân vân và mây mây(viết nhiều mỏi tay)
Bên phải
-Anh Hải Nam nhìn em đi- hs nữ 1
-Em yêu anh Hải Nam nhất- hs nữ 2
-Anh làm bạn trai của em đi- hs nữ 3……..bla……..bla……..
Đã quen với việc này nên hai người phóng nhanh hết sức để lên lớp vừa đứng trước cửa lớp thì tiếng chuông cũng reo lên. Nó bước vào ngồi xuống bàn rồi nằm dài ra( vì nó học rất giỏi nên học cùng lớp với anh nó)
-Này không khỏe à- Như bạn nó hỏi
– Không sao chứ -Hằng lo lắng hỏi
Nó xua tay nói:
– Không sao đâu vào chỗ đi cô giáo chủ nhiệm sắp tới rồi
Vừa nhắc xong cô Dương bước vào lớp cô bắt đầu với tiết chủ nhiệm cô nói
– Lớp chúng ta rất vinh dự khi một học sinh có thành tích cao đã được trường bên nhật rất coi trọng thành tích đó nên cho một suất học bổng du học tại trường danh tiếng
Cô Dương nói làm cho cả lớp rất hồi hộp chờ đợi không biết ai là người vinh dự đó
– Là em Phạm Mộc Lan…..
CHAP 2
Cả lớp há hốc miệng trước câu nói sét đánh của cô Dương rồi bắt đầu bàn tán về nó
-Con nhỏ đó mà học giỏi j chứ
-Chắc nhỏ đó hối lộ để được đi du học chứ j……………
– Ồ không ngờ Mộc Lan giỏi vậy
– Nghe nói bạn ấy thi lấy học bổng đó…………….vân vân…….mây mây……nói chung là ghen tị có rồi khen ngợi cũng có
-Mộc Lan tí em lên văn phòng thầy hiệu trưởng muốn gặp em- cô Dương nói to cho nó ở dưới có thể nghe thấy
– Em đi thi lấy học bổng mà sao anh không hề biết- Hải Nam thắc mắc hỏi nó
-À thì mới đầu em thi cho vui thôi không ngờ lại thi đậu- nó nói mà vẫn không thể tin được
-Haizzz có vụ thi cho vui luôn à- anh nó thở dài
– Mộc Lan vậy cậu sẽ đi du học sao- Như hỏi
-À mình không biết nữa chưa quyết định được- nó phân vân nói
– Nhưng đi du học thì sẽ có tương lai hơn cậu cứ từ từ suy nghĩ- Hằng khuyên nó
-Ừm để coi tí nữa lên phòng văn phòng thầy hiệu trưởng cái j đã- nó nói.
Sau giờ học
Cộc cộc- tiếng gõ cửa vang lên khô khốc
-Mời vào- bên trong vọng ra tiếng nói
Nó nhanh chóng mở cửa bước vào
– Em chào thầy- nó lễ phép thưa
-Có phải em là Mộc Lan lớp 9a1 không
– vâng thầy gọi em có chuyện gì ạ
-Hôm trước em đã đăng kí thi lấy học bổng giờ đậu rồi em có muốn đi du học không ?
-Chuyện đó thầy có thể cho em thời gian để suy nghĩ được không ?
-Em cứ suy nghĩ kĩ thầy không ép nhưng thầy nghĩ với cuộc sống bây jờ thì đi du học là rất có lợi sau này
-Vâng, nếu không còn gi thì em xin phép
– À tí quên đây là đồng phục và sách hướng dẫn của trường và vài thứ khác do bên đó gửi cho em
– Em cảm ơn thầy vậy em xin phép
-Được
Kết thúc cuộc nói chuyện nhàm chán nó lê bước trên con đường của dãy hiệu bộ trên tay cầm một cái hộp to đùng gồm đồng phục và một số thứ do trường đó gửi.
Nó nhanh nhẹn chạy ra cổng trường nơi anh nó đứng đợi nó
-Anh chưa về sao nãy em nói anh cứ về trước đi mà- nó cằn nhằn
-Anh chỉ sợ heo lười không về tới nhà được- anh nó nói với vẻ lo lắng
– Rùa đi chậm hơn heo mà bày đặt làm màu à
– Thôi chúng ta về thôi- nó nói rồi nhanh chân bước không đợi
Đi được một lúc
– Anh hai em sẽ đi du học- nó nói nhỏ
– Em vẫn còn ám ảnh chuyện của quá khứ à
-Tuy là cuộc sống bây giờ của em rất hạnh phúc nhưng em cũng muốn tìm được gia đình của mình
-Em chỉ có mỗi tí kí ức và sợi dây chuyền này thôi không biết em có tìm được họ không- nó nói mà trong lòng cảm thấy có gì đó buồn
-Em còn nhớ lúc em ngồi khóc ở giữa lòng thành phố Tokyo không ?- anh nó hỏi
-Nhớ chứ lúc đó em đã rất sợ giữa lòng thành phố không có ai quen biết lúc đó ba mẹ đã đưa em về Việt Nam và nuôi dưỡng em
-Em sẽ không hối hận chứ- anh nó hỏi
-Điều gì- nó thắc mắc
-Việc đi du học
-Em rất muốn được nhìn thấy nước Nhật Bản bằng con mắt sau 12 năm này hehe
-đây mới là mục đích thật của em phải không
-Thì sao đâu chứ- nó nói rồi chạy nhanh vào nhà
Tối hôm đó khi cả nhà đang ăn cơm
-Ba mẹ con đã đi thi và được một suất học bổng du học bên nhật
-Vậy con đã quyết định chưa- ba nó hỏi
– Dạ con quyết định sẽ đi du học
-Vậy sao- mẹ nó nói với giọng buồn buồn
– Con sẽ trở về trong kì nghỉ đông và xuân mà thời tiết bên đó khác bên này mà- nó an ủi
-Vậy bao giờ con đi- mẹ nó hỏi
-Hình như là tuần sau bắt đầu nhập học
-Sớm vậy sao- anh nó nói
-Ừm tí em sẽ làm hồ sơ chắc đi trong tuần này luôn để thuê nhà trọ và làm quen với khí hậu bên đó
-Tiện thể rảnh thì đi du lịch luôn chứ gì- anh nó mỉa mai
-Hai là người hiểu em nhất- nó cười nói
-Mộc Lan con ăn cơm nhanh rồi chuẩn bị đồ đạc- ba nó nói
Bữa cơm của gia đình trở nên nhàm chán không nói thêm gì.
Nó lên phòng mở cái hộp to đùng do thầy hiệu trưởng đưa bên trong là một bộ đồng phục rất dễ thương váy carô màu đỏ đen+áo sơ mi trắng thắt nơ cùng màu váy và áo khoác cũng cùng tông và một đôi giày búp bê màu nâu rất đẹp
Một quyển sổ hướng dẫn của trường làm riêng cho nó+ quyển sổ học sinh của trường
-Ồ đồng phục trường đẹp chắc trường này là của nhà giàu rồi (đúng vậy mừ chị, không người ta cho chị học bổng làm j)
– Vậy chắc sẽ có nhiều anh chàng “đập troai” nhà giàu- nó mơ mộng (chị này “hám troai” dữ )
-Cộc cộc- tiếng gõ cửa vang lên kéo nó về thực tại…
Sưu tầm
-Oa….hu….hu ba mẹ ơi anh ơi mọi người ở đâu
Một cô bé khoảng ba, bốn tuổi đang khóc nức nở
-Sao con lại ngồi khóc ở đây ?- một người đàn ông khá trẻ khoảng 29 tuổi hỏi cô bé
-Ba mẹ của con không có ở đây- cô bé trả lời
-Vậy họ đang ở đâu- người phụ nữ đi bên cạch hỏi
– Con không biết con sợ lắm- cô bé nói như sắp khóc
-Vậy con có muốn làm con gái của chúng ta không ?- người phụ nữ hỏi
-Thật không- cô bé hết khóc và nở một nụ cười
-Vậy từ giờ phải gọi anh là anh hai nghe chưa- cậu bé khoảng năm, sáu ra dáng người anh nói
-Vâng- cô bé cười tươi
-Vậy chúng ta về thôi- người đàn ông nói rồi bế cô bé lên………..
~~~~~12 năm sau~~~~~
-Con còn không mau dậy sao con “heo lười” kia định làm heo quay sữa ak- mẹ nó gọi
– Mẹ cho con ngủ thêm xíu nữa đi- nó mè nheo
-Con có 10 phút để làm vscn và thay đồng phục đi học thôi đó- mẹ nó nói
Nó quay sang nhìn đồng hồ
– Á MUỘN MẤT RỒI
nó nhanh chóng phóng vào làm vscn và thay đồng phục khi chạy xuống dưới thấy anh hai nó đang nhàn nhã ăn sáng nó ngạc nhiên hỏi:
– Ủa anh không đi học sao chúng ta muộn học rồi
-Nhìn đi- anh nó nói rồi chỉ tay vào chiếc đồng hồ treo tường
-Ế……mẹ lừa con sao- nó vừa nói vừa chu mỏ ra trong rất dễ thương
-Heo lười em không thể để cho cái nhà này được một sáng bình yên sao – anh nó nói với giọng thương tiếc cho căn nhà
– Mới sáng sớm mà đã gây chuyện với em có vẻ anh không muốn sống nữa phải không – nó tức giận nói rồi rượt anh chạy khắp nhà
– Anh đứng lại đó cho em- nó hét lên
– Ngu đâu mà đứng lại cho em đánh chứ có giỏi thì bắt anh đi haha
– Hải Nam không trêu em nữa- mẹ nó nói
-Mộc Lan mau vào ăn sáng đi không muộn học bây giờ- ba nó lên tiếng
Dù ba nó nói nhưng nó có nghe đâu vẫn tiếp tục công việc của mình là phải đập bầm dập anh trai. Nhưng trời cũng giúp nó đấy chứ anh nó chạy quá vấp cái cặp của nó đang vất chình ình dưới đất ngã xuống, nó túm ngay được đánh cho anh vài phát rồi bước vào ăn sáng trước khi vào nó buông một câu:
-Ngu thì chết à ha ha
Anh nó nằm một đống dưới sàn nhà mà tức ói cả máu còn ba mẹ ở trong thì cười nức nẻ trước hành động của hai đứa con
-Cái nhà này mà không nghe tiếng cãi nhau hay uýnh lộn của hai đứa nó thì không ăn cơm được- ba nó nói
– Phải- mẹ nó cũng tán thành
Sau khi ăn xong bữa sáng nó chạy qua hun má của mẹ rồi đi học. Nó nhanh chóng chạy lên phía trước để anh nó đi phía sau rồi gọi to
-Anh hai “rùa” nhanh lên
– Con heo mà cùng đòi chạy hơn rùa sao – anh nó nói rồi chạy lên phía trước(anh em nhà này có sở thích lạ ghê mỗi người một con vật)
Cuối cùng hai người cũng đến trường nhưng không khác gì mới đi ăn trộm về. Quần áo thì xộc xệch mồ hôi đầm đìa, hai người nhanh chóng chỉnh chu lại mình vì một hotgirl với một hotboy thì sao vào với bộ dạng đó được.
Vừa bước vào cổng trường đã gặp lũ ruồi nhặng và tiếng kêu vo ve của chúng
Bên trái
– Mộc Lan ơi hôm nay chúng ta đi coi phim đi- hs nam 1
– Mộc Lan hãy làm bạn gái anh đi- hs nam 2…………..
Vân vân và mây mây(viết nhiều mỏi tay)
Bên phải
-Anh Hải Nam nhìn em đi- hs nữ 1
-Em yêu anh Hải Nam nhất- hs nữ 2
-Anh làm bạn trai của em đi- hs nữ 3……..bla……..bla……..
Đã quen với việc này nên hai người phóng nhanh hết sức để lên lớp vừa đứng trước cửa lớp thì tiếng chuông cũng reo lên. Nó bước vào ngồi xuống bàn rồi nằm dài ra( vì nó học rất giỏi nên học cùng lớp với anh nó)
-Này không khỏe à- Như bạn nó hỏi
– Không sao chứ -Hằng lo lắng hỏi
Nó xua tay nói:
– Không sao đâu vào chỗ đi cô giáo chủ nhiệm sắp tới rồi
Vừa nhắc xong cô Dương bước vào lớp cô bắt đầu với tiết chủ nhiệm cô nói
– Lớp chúng ta rất vinh dự khi một học sinh có thành tích cao đã được trường bên nhật rất coi trọng thành tích đó nên cho một suất học bổng du học tại trường danh tiếng
Cô Dương nói làm cho cả lớp rất hồi hộp chờ đợi không biết ai là người vinh dự đó
– Là em Phạm Mộc Lan…..
CHAP 2
Cả lớp há hốc miệng trước câu nói sét đánh của cô Dương rồi bắt đầu bàn tán về nó
-Con nhỏ đó mà học giỏi j chứ
-Chắc nhỏ đó hối lộ để được đi du học chứ j……………
– Ồ không ngờ Mộc Lan giỏi vậy
– Nghe nói bạn ấy thi lấy học bổng đó…………….vân vân…….mây mây……nói chung là ghen tị có rồi khen ngợi cũng có
-Mộc Lan tí em lên văn phòng thầy hiệu trưởng muốn gặp em- cô Dương nói to cho nó ở dưới có thể nghe thấy
– Em đi thi lấy học bổng mà sao anh không hề biết- Hải Nam thắc mắc hỏi nó
-À thì mới đầu em thi cho vui thôi không ngờ lại thi đậu- nó nói mà vẫn không thể tin được
-Haizzz có vụ thi cho vui luôn à- anh nó thở dài
– Mộc Lan vậy cậu sẽ đi du học sao- Như hỏi
-À mình không biết nữa chưa quyết định được- nó phân vân nói
– Nhưng đi du học thì sẽ có tương lai hơn cậu cứ từ từ suy nghĩ- Hằng khuyên nó
-Ừm để coi tí nữa lên phòng văn phòng thầy hiệu trưởng cái j đã- nó nói.
Sau giờ học
Cộc cộc- tiếng gõ cửa vang lên khô khốc
-Mời vào- bên trong vọng ra tiếng nói
Nó nhanh chóng mở cửa bước vào
– Em chào thầy- nó lễ phép thưa
-Có phải em là Mộc Lan lớp 9a1 không
– vâng thầy gọi em có chuyện gì ạ
-Hôm trước em đã đăng kí thi lấy học bổng giờ đậu rồi em có muốn đi du học không ?
-Chuyện đó thầy có thể cho em thời gian để suy nghĩ được không ?
-Em cứ suy nghĩ kĩ thầy không ép nhưng thầy nghĩ với cuộc sống bây jờ thì đi du học là rất có lợi sau này
-Vâng, nếu không còn gi thì em xin phép
– À tí quên đây là đồng phục và sách hướng dẫn của trường và vài thứ khác do bên đó gửi cho em
– Em cảm ơn thầy vậy em xin phép
-Được
Kết thúc cuộc nói chuyện nhàm chán nó lê bước trên con đường của dãy hiệu bộ trên tay cầm một cái hộp to đùng gồm đồng phục và một số thứ do trường đó gửi.
Nó nhanh nhẹn chạy ra cổng trường nơi anh nó đứng đợi nó
-Anh chưa về sao nãy em nói anh cứ về trước đi mà- nó cằn nhằn
-Anh chỉ sợ heo lười không về tới nhà được- anh nó nói với vẻ lo lắng
– Rùa đi chậm hơn heo mà bày đặt làm màu à
– Thôi chúng ta về thôi- nó nói rồi nhanh chân bước không đợi
Đi được một lúc
– Anh hai em sẽ đi du học- nó nói nhỏ
– Em vẫn còn ám ảnh chuyện của quá khứ à
-Tuy là cuộc sống bây giờ của em rất hạnh phúc nhưng em cũng muốn tìm được gia đình của mình
-Em chỉ có mỗi tí kí ức và sợi dây chuyền này thôi không biết em có tìm được họ không- nó nói mà trong lòng cảm thấy có gì đó buồn
-Em còn nhớ lúc em ngồi khóc ở giữa lòng thành phố Tokyo không ?- anh nó hỏi
-Nhớ chứ lúc đó em đã rất sợ giữa lòng thành phố không có ai quen biết lúc đó ba mẹ đã đưa em về Việt Nam và nuôi dưỡng em
-Em sẽ không hối hận chứ- anh nó hỏi
-Điều gì- nó thắc mắc
-Việc đi du học
-Em rất muốn được nhìn thấy nước Nhật Bản bằng con mắt sau 12 năm này hehe
-đây mới là mục đích thật của em phải không
-Thì sao đâu chứ- nó nói rồi chạy nhanh vào nhà
Tối hôm đó khi cả nhà đang ăn cơm
-Ba mẹ con đã đi thi và được một suất học bổng du học bên nhật
-Vậy con đã quyết định chưa- ba nó hỏi
– Dạ con quyết định sẽ đi du học
-Vậy sao- mẹ nó nói với giọng buồn buồn
– Con sẽ trở về trong kì nghỉ đông và xuân mà thời tiết bên đó khác bên này mà- nó an ủi
-Vậy bao giờ con đi- mẹ nó hỏi
-Hình như là tuần sau bắt đầu nhập học
-Sớm vậy sao- anh nó nói
-Ừm tí em sẽ làm hồ sơ chắc đi trong tuần này luôn để thuê nhà trọ và làm quen với khí hậu bên đó
-Tiện thể rảnh thì đi du lịch luôn chứ gì- anh nó mỉa mai
-Hai là người hiểu em nhất- nó cười nói
-Mộc Lan con ăn cơm nhanh rồi chuẩn bị đồ đạc- ba nó nói
Bữa cơm của gia đình trở nên nhàm chán không nói thêm gì.
Nó lên phòng mở cái hộp to đùng do thầy hiệu trưởng đưa bên trong là một bộ đồng phục rất dễ thương váy carô màu đỏ đen+áo sơ mi trắng thắt nơ cùng màu váy và áo khoác cũng cùng tông và một đôi giày búp bê màu nâu rất đẹp
Một quyển sổ hướng dẫn của trường làm riêng cho nó+ quyển sổ học sinh của trường
-Ồ đồng phục trường đẹp chắc trường này là của nhà giàu rồi (đúng vậy mừ chị, không người ta cho chị học bổng làm j)
– Vậy chắc sẽ có nhiều anh chàng “đập troai” nhà giàu- nó mơ mộng (chị này “hám troai” dữ )
-Cộc cộc- tiếng gõ cửa vang lên kéo nó về thực tại…
Sưu tầm
Từ khoá:
Tiêu đề:
Tên kia! Tôi ghét anh
Ngày đăng: 08/03/2024 | 09:01
Đăng bởi: Haajuvn
Chia sẻ: facebook twitter whatsapp email
Ngày đăng: 08/03/2024 | 09:01
Đăng bởi: Haajuvn
Chia sẻ: facebook twitter whatsapp email
CÙNG THỂ LOẠI
BÌNH LUẬN