Bạn và Tôi
Xung quanh tôi đầy chặt bóng tối, không có một chút ánh sáng nào dù chỉ
là le lói. Tôi ngủ thiếp đi, thức dậy đã thấy ánh mặt trời lấp đầy căn
phòng. Trong ánh sáng cũng không có gì cả, không một hạt bụi, không một
bóng người, chỉ có tôi với tôi.
Ánh sáng hay bóng tối, đến một
thời điểm nào đó trong đời bỗng trở thành hai khái niệm đồng nghĩa. Xung
đột và mâu thuẫn xảy ra khắp nơi. Con người bị cảm xúc chi phối, nước
mắt cứ dần dần thay thế cho những nụ cười. Khi lòng mình không tĩnh,
nhìn mặt hồ phẳng lặng cũng chỉ thấy cuồn cuộn sóng trào.
Đức
Phật dạy: “Mắt vướng bụi trần thì tam giới cũng chật, tâm không vướng
bận thì một chiếc giường cũng rộng thênh thang.” Tôi biết vậy nhưng
không sao làm được. Bởi khi ánh mặt trời ló rạng, nhận thức quay trở lại
sau giấc ngủ không sâu, thứ trói buộc tôi là ân oán, vinh nhục, danh
lợi. Không phải cứ muốn là đặt được xuống, cứ bỏ là bỏ được đi.
Bạn từng hỏi: Tôi sợ hãi nhất điều gì?
Tôi
trả lời: Sợ một ngày trái tim mình trở nên chật hẹp, không còn dung
được những được mất của thế gian. Tôi sợ cảm giác bản thân nóng nảy, bất
an vì một sự việc nhỏ xíu, lạc lối trong phiền muộn mà bỏ lỡ nhiều cảnh
đẹp trong đời.
Bạn từng hỏi: Ước mơ của tôi là gì?
Không
phải nhà cao cửa rộng, vợ đẹp con ngoan. Tôi chỉ ước đời này mình học
được hai chữ: Kiềm chế. Không vì có được mà tự cao. Không vì đánh mất mà
sa sút. Biết im lặng khi nóng giận. Phóng khoảng nhưng không buông thả,
sống một cuộc đời thanh thản vô lo, thực sự do mình làm chủ.
Bạn từng hỏi: Tôi muốn ở bên cạnh một người như thế nào?
Có
lẽ là một người vừa khiêm nhường, vừa tự tại, biết cách náu trong thế
giới nhỏ của bản thân, nơi những vui buồn ngoài kia không chạm tới. Họ
nhìn thấy hy vọng khi ở trong tuyệt lộ, mỉm cười trước những lời chế
nhạo, hiểu lầm. Họ chẳng bao giờ phàn nàn về được - mất, và xem nhẹ mọi
sự hơn - thua, chỉ tập trung đi hết con đường của mình. Một người hiểu
được niềm vui và hạnh phúc tới nhường ấy, ở bên họ tôi cũng sẽ trở thành
một phiên bản tốt hơn.
Bạn lại hỏi: Tôi mong muốn điều gì nhất ở bạn?
Tôi im lặng hồi lâu, nghĩ về tất cả những lần chúng ta xích mích rồi lại hòa giải. Tôi bảo:
Khác
biệt là lẽ thường tình. Nhưng vượt lên trên những khác biệt, tôi mong
bạn và tôi vẫn đối xử với nhau bằng tâm thái cởi mở. Bởi khi lòng mình
rộng thì mới có thể ôm được cả đất trời.
Tôi mong phiền não của bạn không phải là phiền não, mà giống như lá rơi, như nước chảy, một lẽ đương nhiên thôi.
Tôi mong bạn tìm được đáp án cho mọi câu hỏi, hoặc là quên đi tất cả những câu hỏi, an nhiên sống trọn vẹn cuộc đời.
Tôi
cũng chỉ là một con người không hoàn hảo, chứ nào có phải bậc thánh
nhân. Tôi cũng có giới hạn của bản thân. Đôi lúc nếu có lỗi lầm, mong
bạn bỏ qua, không ghim lòng thù hận.
Mong bạn hiểu: Tôi nói xin
lỗi bạn, không hẳn vì tôi nhận ra mình đã sai, mà bởi trong lòng tôi,
bạn quan trọng hơn cả đúng - sai.
Cuối cùng, tôi mong bạn trở thành một người thật hạnh phúc.
Bởi vì bạn quan trọng đối với tôi. Khi thấy bạn hạnh phúc, tôi nhất định cũng sẽ hạnh phúc.
...
Xung
quanh tôi đầy chặt bóng tối, không có một chút ánh sáng nào dù chỉ là
le lói. Tôi ngủ thiếp đi, thức dậy đã thấy ánh mặt trời lấp đầy căn
phòng. Trong ánh sáng có những hạt bụi, có bạn và có tôi.
Sưu tầm
Ngày đăng: 02/02/2024 | 15:36
Đăng bởi: Haajuvn
Chia sẻ: facebook twitter whatsapp email
